Hôm nay tôi lại về thăm anh .
Mỗi lần về gặp anh là tôi giật mình thảng thốt
vì anh dường như đã biến dạng đi rất nhanh qua từng ngày.
Bây giờ anh chỉ còn như một cái xác khô nằm thoi thóp thở.
Mớ thuốc Nam bỏ lăn lóc một góc nhà.
Chút hy vọng mỏng manh của chúng tôi cũng tắt.
Sau khi các Bệnh Viện Sài Gòn trả về
chị đã đưa anh ra Hà Nội tìm đến Bệnh Viện K Trung Ương
với một niềm tin cuối cùng vào nền y học hiện đại .
Hoàn toàn tuyệt vọng .
Từ hôm ở Hà Nội về anh bắt đầu những cơn đau quằn quại
và chúng tôi phải giảm đau cho anh bằng moocphin.
Anh suy kiệt dần vì không hấp thu được thức ăn thức uống nào nữa .
Anh không nói được nhiều nhưng vẫn cố thều thào những lời căn dặn vợ con .
Anh còn động viên chị và con trai ...dặn lại những ước muốn cuối cùng ...
Nơi anh sự sống chỉ còn leo lắt
nhưng lại lóe sáng sự kiên cường của người chiến sĩ phòng không .
Anh bảo chị :" Đêm em cứ ngủ yên lúc nào anh sắp đi
anh sẽ gọi em dậy đến bên anh nắm tay anh cho anh đi ... "
Tôi quặn thắt nỗi đau bất lực trước cái chết đang đến gần người thân của mình.
Người anh trai mà tôi yêu quý nhất.
Anh nằm đó da bọc lấy xương mắt nhắm nghiền
hơi thở thoi thóp ...chờ đợi... chờ đợi ...điều kinh khủng nhất...
Ngày mai...? Ngày mốt...? Ngày kia ...?
Anh tôi đang nghĩ gì trong những giây phút cuối cuộc đời ?
Anh đang nhớ về tuổi thơ về quê nhà xa xôi có lời ru của mẹ ?
Anh đang nhớ về những tháng ngày rời ghế giảng đường khoác áo lính vào Nam ?
Anh đang nhớ về ngày đầu tiên anh gặp chị
hay ngày anh đón thằng con trai vừa mới chào đời trên tay mình ?
Tất cả có lẽ đang như những khúc phim quay ngược trong anh.
Và tôi vẫn đứng lặng bên giường nhìn anh lòng đắng ngắt
Tàn nhẫn quá ! Số phận con người ! Anh tôi !!!
Trong tôi cứ gào lên gào lên : " Tại sao tôi lại bất lực thế này ?"